Đạo Quân (bản edit)

Chương 1: Không uổng công




Một tia sáng chói lóa xẹt qua trong một ngôi mộ cổ. Một nam tử đang thám hiểm, trên tay cầm cây đèn pin chiếu bốn phía. Lúc thì ánh sáng chiếu lên vách đá hai bên, lúc thì chiếu lên mái vòm trong địa đạo, còn chiếu sáng cả đường hầm đen thui như mực đằng trước.

Trong bóng tối, lúc ánh sáng chiếu lên vách đá ở gần hắt ra soi rõ hình dáng của nam tử.

Nam tử trung niên gầy gò, tóc gáy gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn, tinh khí thần tràn trề, hai mắt rất có thần, thần thái bình tĩnh thong dong.

Trên người mặc một bộ “đường trang” màu đen, sạch sẽ, ăn mặc cũng rất chỉnh tề, tay cầm cây “thủ trượng” (cây gậy chống) thẳng tắp.

Dưới tình huống hoàn cảnh trong mộ huyệt lại xuất hiện cái người sạch sẽ như vậy, người không biết sẽ cảm thấy thật hiếm có, thế nhưng nếu là người quen thì sẽ cảm thấy rất bình thường. Vị này là “Nhà khảo cổ ngầm”. Uhm!! Trước kia trên giang hồ được người xưng là... “Trộm gia”. Về sau theo ‘tư lịch giang hồ’ và địa vị tăng lên, được người tôn xưng là “Đạo gia”.

Tình huống bình thường thì vị Đạo gia này sẽ bế quan thanh tu, giống như là đạo sĩ, rất ít khi tự thân xuất mã, chỉ khi gặp được địa phương tương đối thú vị, mới có thể tự mình đi nhìn một chút. Thí dụ như là mộ huyệt có hình dạng và cấu tạo rất hiếm thấy trước mặt này.

Thủ trượng theo bước chân nhịp nhàng gõ “phịch... Phịch...” Vào mặt đất, đến khi phát ra tiếng “Coong..” Va chạm vào tấm kim loại nào đó, Đạo gia dừng bước, cũng không có vội vã nhìn xuống dưới chân, mà mắt theo ánh đèn pin nhìn bốn phía chung quanh[sợ có bẫy tên bắn ra chắc]. Thấy phía trước mặt ở giữa xuất hiện cái hố đen rộng lớn. Chiếu đèn pin xuống dưới nhìn thì có thể phân biệt ra đại khái đây là một cái “mộ huyệt địa cung” (cung điện ngầm kiểu lăng mộ). Địa cung to lớn như vậy quả thật là hiếm thấy.

Đại khái quan sát bốn phía xong xuôi. Lúc này mới chiếu đèn pin xuống dưới chân. Gõ thủ trượng vào mặt đất “Coong... Coong...” Lần nữa, lại dùng mũi chân chà chà mặt đất, phủi đi đám bụi bám lâu ngày, lộ ra một vùng kim loại màu cổ đồng.

Nhấc thủ trượng lên, kẹp dưới cánh tay cầm đèn pin, chậm rãi nâng bàn tay trống còn lại lên. Trên mặt đất bám bụi lâu ngày bỗng xuất hiện một luồng khí xoáy. Đột nhiên “Hô” một tiếng, xuất một chưởng đẩy về phía trước, nội lực xuất ra, chưởng phong thổi ra ngoài ào ào, đẩy đi đám bụi bặm bám lâu ngày trên mặt đất phía trước mặt. Liên tục đánh ra mấy chưởng, bụi đất tung bay.

Nắm lại thủ trượng chống ở bên người lặng yên đứng chờ. Tuy khói bụi mù mịt nhưng nhìn kĩ thì lại thấy không có hạt bui nào có thể xâm nhập lại được gần người của hắn. Chiếu đèn pin về phía mặt đất nơi chưởng phong quét qua nhìn lại. Có thể đánh giá là bán kính mặt đất mười mấy thước phía trước đều là do kim loại lát thành, ở dưới chân, phía trước, trên mặt kim loại đều có khắc đường vân họa tiết, nếu mà không đem bụi đất quét sạch đi. Thì khó có thể biết được hình dạng hoàn chỉnh của họa tiết.

Đợi cho bụi bặm lắng xuống hết, Đạo gia tiếp tục chống thủ trượng tiến tới. Thỉnh thoảng lại chiếu đèn pin lên mái vòm, bốn phía địa cung, còn có mấy cái cửa hang có lối vào tối om, giống như lối vào hắn vừa đi qua lúc nãy. Không biết dẫn đi đâu, sẽ có bí mật gì?

“Loại địa cung có hình dạng và cấu tạo này thật đúng là chưa thấy qua, thật thú vị.” Đạo gia mỉm cười nói thầm, bỗng nhiên dưới chân phát ra tiếng “rắc.. Rắc..” Một khối đất bị dẫm lún xuống, ngay sau đó có tiếng cơ quan lò xo “oong.. Oong..” Vang lên.

Oành!! Đường hầm phía trước rung chuyển, có âm thanh của vật nặng rơi xuống truyền tới.

Sắc mặt của Đao gia hơi biến đổi, bằng kinh nghiệm bản thân. Hắn nghĩ là lối đi của đường hầm đã bị thứ gì rơi xuống chặn lại rồi.

Tiếp theo đó, từ mấy cái cửa hang tối om xung quanh lại truyền tới tiếng “Két. T. T.” Trầm muộn, tựa hồ có cái cửa thật nặng đang mở ra.

Đạo gia nhấc chân ra, lui lại mấy bước, nhanh chóng chiếu đèn pin soi khắp bốn phía, biết là mình đã đạp trúng cơ quan rồi, không biết đã phát động bẫy rập gì bố trí trong huyệt đạo đây? Muốn chặn lại lối ra vào đường hầm, hiển nhiên bẫy rập này sẽ gây ra nguy hiểm đối với người xâm nhập.

Hắn tập trung cao độ cảnh giác bốn phía. Nhưng đợi một lúc, bốn phía lại im ắng một mảnh, cũng không nghe được bất cứ tiếng chuyển động nào.

Ngược lại phía lối hắn đi vào lại truyền đến một tiếng “Ầm...” Của một vụ nổ vang vọng, chấn cho mặt đất đều rung động, tiếng ầm ầm bắt đầu vang quanh quẩn bên trong địa cung.

Chẳng mấy chốc, hắn nhận ra bên trong tiếng ầm ầm quanh quẩn truyền tới còn có tiếng gì đó khác lạ, cấp tốc chiếu đèn pin về phía một cái cửa hang tối đen. Tựa hồ nhìn thấy có vật gì đó đang chuyển động, trong ánh sáng đèn pin ánh lên một đôi mắt màu xanh lục, sau đó là hình dáng hoàn chỉnh, một người quần áo rách rưới xuất hiện.

Không giống con người, như là xác chết, lông tóc đều trắng bạc, răng nanh và hàm sắc nhọn, dưới ánh sáng đèn pin đôi mắt ánh lên xanh lục, mười ngón tay đen đúa và sắc nhọn, đang lao nhanh ra khỏi cửa, phóng vèo vèo về phía hắn, những đường hầm khác xung quanh cũng có xuất hiện.

“Cương Thi”. Một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu của Đạo gia, bàn tay chuyển động, thuận thế vặn một cái thủ trượng ở trên tay, một luồng hàn quang từ bên trong thủ trượng chiếu ra, thân thể khẽ dịch lui lại một bước, nghiêng người, tránh được một con cương thi bổ nhào tới. Trong chớp mắt đó tay vạch ra một đạo kiếm quang, một vệt máu xanh từ cổ cương thi phụt ra.

Đầu lâu cương thi bay ra ngoài, đầu mình tách ra, thân thể đập trên mặt đất, co quắp, định bò lên mấy lần đều không thể đứng dậy được.

Đạo gia lại tiếp tục hành động, kiếm quang trong tay chớp liên tục, từng bóng cương thi đánh tới bị hắn chém rớt trên mặt đất, ánh đèn pin tại trước người lay động lắc lư loạn chiếu.
Không chỉ có một vài con cương thi, trong đường hầm bốn phía không ngừng có cương thi gầm thét hướng về phía hắn xông tới, càng ngày càng nhiều.

Phía dưới vây công như vậy, hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ dựa vào thanh kiếm trong tay đã không kịp ngăn địch, hắn dùng cả tay chân, vội vàng dùng kiếm đâm xuyên trái tim một con cương thi, lại phát hiện đâm xuyên tim vô dụng, không có chết, con cương thi vẫn nhào tới đập một trảo. Đạo gia lập tức xuất ra một cước bão tố, lực đạo mạnh mẽ, đạp cho con cương thi này bay ngược ra ngoài đụng ngã lăn mấy con đằng sau, không đợi chân đạp đất, thân thể ở trên không uốn ngược lại đạp về phía sau một phát, lại đạp bay một con, mượn lực lần nữa lăng không vặn eo đảo chân đá liên kích, lại nhanh chóng đá bay mấy con, kiếm trong tay lóe ra hàn quang lại chém xuống mấy cái đầu cương thi.

Hơi chút công phu, chung quanh hắn đã có hơn 20 cỗ cương thi ngã xuống. Bị mấy con cương thi vây công nhưng không con nào có thể tổn thương được hắn, tuy vậy hắn lại không thể ngừng tay ngừng chân được, người bình thường nếu bị đánh dạng này sợ là không dám lại đến gần hắn, tuy nhiên bọn cương thi này căn bản không sợ chết, công kích lại hung mãnh, hung hãn rất khó chơi.

“Tạch.. Tạch.. Tạch” Đột nhiên phía lối vào vang lên tiếng súng gấp rút, trong tay một hán tử gầy nhỏ súng tiểu liên phun ra lửa, cuồng bắn về phía mấy con cương thi, giúp giải vây cho Đạo gia.

Một hồi liên xạ, hán tử gầy nhỏ phát hiện ra mục tiêu bị đạn bắn trúng không có tác dụng lớn lắm, ngược lại dẫn tới một vài con cương thi hướng về phía hắn đánh tới. Hắn hiển nhiên cũng có chút kinh nghiệm đối phó với những quỷ vật này, cấp tốc điều chỉnh tâm bắn, nhằm vào đầu lâu cùng đầu gối cương thi

Cương thi vọt tới không phải bị đánh mất năng lực chạy té xuống đất bò, thì chính là bị bắn nổ đầu, óc tuôn ra rơi xuống đất.

Họng súng tóe ra ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt hán tử nhỏ gầy, vẻ mặt lãnh khốc, không có biểu cảm nào, cực kì bình tĩnh.

‘Cạch.. Cạch.. Cạch..’ Hết đạn!!. Nhìn thấy cương thi hung hãn không sợ chết vọt tới, hắn không lùi mà tiến tới, nghênh đón,... Nhanh chóng đổi băng đạn, tiếng súng lại vang lên, không nhanh không chậm tiến lên, đổi thành cầm súng một tay kẹp chặt súng vào hông, tay kia rút súng ngắn bên hông ra, lên đạn, nhìn cũng không nhìn, thuận tay chỉa vào đầu một con cương thi bị hỏng đầu gối đang bò tới “Đùng Đùng” hai phát, trực tiếp nổ đầu.

Tay cầm súng ngắn có khi thì xoay lại “Đùng đùng” bắn về phía sau vài phát đối phó những con cương thi từ đằng sau đánh tới, bắn cho đầu nổ tung. Tay hắn thay đổi băng đạn cho súng tiểu liên cùng súng ngắn rất tự nhiên, sử dụng súng ống đối với hắn quá thuần thục, những cương thi kia căn bản không lại gần được hắn liền nhao nhao ngã xuống.

Đợi cho Đạo gia lách người chém xuống một cái đầu con cương thi cuối cùng, súng tiểu liên trong tay hán tử cũng “pằng pằng” bắn đổ nhào một con cương thi cuối cùng đang đánh tới. Đạo gia dùng mũi chân hất vỏ trượng lên, vỏ trượng quay cuồng rớt từ trên không xuống, chụp lấy, lại thuận tay trở lưỡi kiếm vào bao, biến trở về lại thành cây trượng trên tay chống đất, động tác gọn gàng, xong lại đưa tay lên gỡ xuống tóc rối.

Trong địa cung tràn ngập mùi hôi thối cổ quái.

Hán tử gầy nhỏ lại đảo quanh lại một vòng, gặp cương thi bị chém ngang lưng mà chưa chết hay bị chém cụt hai chân mà còn rục rịch thì ‘tạch... Tạch’ hai phát súng tiểu liên nổ đầu hoặc ‘pằng pằng’ hai phát súng ngắn nghênh đón ngay.

Đến khi tất cả cương thi trong địa cung đều không có động tĩnh gì nữa, hán tử gầy nhỏ vẫn còn cảnh giác bốn phía, cấp tốc thay đổi băng đạn, thuận tay dắt súng ngắt lại trên thắt lưng, cũng treo súng tiểu liên lại trên vai, lại từ sau lưng rút ra một cái ống, “Xuỳ” ngọn lửa pháo hoa phụt sáng lên, mang theo khói thuận tay vứt ra ngoài, hướng bốn phía xung quanh cũng vất ra vài cây, theo ánh sáng phát ra từ ngọn lửa xung quanh, hình dáng trong địa cung hiện ra cũng thấy được đại khái, mái vòm hình tròn, trên mặt đất thì một mảnh thi thể cương thi.

Hán tử gầy nhỏ đi tới bên cạnh hán tử đang chỉnh lại quần áo phía trước, hờ hững nói: “Đạo gia, bên ngoài những người có ý nghĩ với chỗ này đã được giải quyết, lối vào được huynh đệ bảo vệ, những tảng đá chặn đường hầm kia cũng đã bị thổi bay, tuỳ thời đều có thể rút lui.”

Đạo gia “ừm” một tiếng, lại dùng đèn pin chiếu lên thi thể cương thi trên mặt đất dò xét, thủ trượng còn chọc chọc lật thi thể bên dưới ra nhìn.

Hán tử gầy nhỏ cũng nhìn lại những thi thể chung quanh, ước tính sơ lược một chút, đoán chừng ít nhất cũng hơn trăm con, nên nổi lên chút ít kì quái nói: “Lấy ở đâu ra nhiều cương thi như vậy nhỉ?”

“Trời mới biết, thời điểm lúc trước làm việc cho dù có gặp phải, cũng chỉ có lẻ tẻ một hai con, lần này nhiều như vậy, thật đúng là... Nơi này có chút thú vị, không uổng công!”. Đạo gia cười ha ha, lại cầm đèn pin chiếu sáng bốn phía, ngừng lại trên một pho tượng Quan Âm cao chừng mười mét, đặt dán sát vách tường, tượng ngồi xếp bằng, bộ dáng đại từ đại bi.

Toàn bộ địa cung bên trong thiết trí trống rỗng, do đó đột nhiên lẻ loi một pho tượng Quan Âm ở kia, không muốn chú ý cũng không được.

Ánh sáng đèn pin dừng lại dưới cổ tượng Quan Âm, phát hiện trên cổ Quan Âm có treo một mặt dây chuyền. Toàn bộ tượng Quan Âm điêu khắc bằng đá, cái dây chuyền kia rõ ràng là được đeo riêng, hiện tại xem ra toàn bộ cấu tạo của địa cung thì nó là vật phẩm duy nhất có thể di động.

Đạo gia cẩn thận từng li từng ti đi tới, nếm qua một lần thua thiệt, biết cái mộ huyệt này không thể đối đãi tầm thường, có gì đó rất quái lạ, một đường lấy thủ trượng đập đập mặt đất, giống như người mù dò đường, thực ra là nghe âm thanh phản hồi từ mặt đất dội lại, xem coi phải chăng còn có gì đó dị thường nữa hay không, đề phòng lại giẫm lên cơ quan bên trong.

Đi tới dưới tượng Quan Âm, ngẩng đầu lên quan sát một chút, lần nữa gõ thủ trượng vào pho tượng, nghe ngóng thanh âm, không có gì xảyr a, hít vào một hơi, đột nhiên đề khí nhẹ nhàng nhún người nhảy lên, rơi vào trên đùi pho tượng, lại nhẹ nhàng nhảy chồm lên, nhanh chóng bò lên tới bờ vai pho tượng, ngồi xổm trên đầu vai pho tượng, thò tay ra kéo sợi dây xích ở trên cổ tượng Quan Âm một chút, phát hiện ra đây là sợi dây xích bằng kim loại, lại cầm cái mặt dây chuyền lên, thổi rớt bụi, dùng đèn pin chiếu sáng xem xét, phát hiện đây lại là một mặt kính cổ bằng đồng lớn chừng bàn tay.

Cái kiểu dáng kính cổ đồng này hắn chưa thấy qua, lại cùng sợi dây chuyền khác biệt rõ ràng, sợi dây chuyền đã bị rỉ sét ghê gớm, kính cổ đồng này lại không thấy bất luận bị tí gỉ sét lốm đốm gì.

Nơi đây cũng không phải là địa điểm để từ từ nghiên cứu, hắn muốn đem gương đồng lấy xuống mang đi, lại phát hiện sợi dây xích lại dính cùng pho tượng làm một thể, nhìn thấy sợi dây xích cũng rỉ sét hơi nhiều, đoán chừng cũng không rắn chắc lắm, đặt mặt kính trên tay xuống lại, bắt lấy sợi dây xích, thổ khí phát lực, “cRắc”, trực tiếp bứt đứt sợi dây xích, đột nhiên lại phát hiện bên trong dây xích lại có một sợi tơ màu vàng bị kéo ra, đầu sợi tơ kia tựa hồ lại đang cột vào thứ gì đó ở trong cổ pho tượng...